Mùa xuân năm
1995, mỗi khi đi bộ, bàn chân của tôi lại sưng lên rất đau đớn. Mỗi lần như thế,
tôi thường phải ngồi nghỉ để vượt qua cơn đau.
Mùa hè năm sau, tôi đã tới nhiều bệnh viện, bao gồm
Bệnh viện Đại học Y Hiệp Hòa Bắc Kinh và Bệnh viên Quân đội Vũ trang, nhưng họ
vẫn không tìm được nguyên nhân gây ra bệnh là gì.
Khi mùa thu đến, ngón chân của tôi chuyển sang màu
trắng, lạnh, và thường xuyên đau đớn. Cuối cùng bệnh viện Cát Lâm cũng đã chẩn
đoán được là tôi bị viêm mạch – một bệnh tự miễn gây ra viêm máu và các mạch bạch
huyết.
Tôi đã tìm kiếm phương pháp chữa trị nhưng không
thành công. Ngón chân của tôi bắt đầu mưng mủ và sức khỏe của tôi bắt đầu giảm
sút.
Một buổi sáng tháng 5 năm 1997, tôi nhìn thấy một
nhóm người ngoài công viên đang luyện một môn khí công. Tôi đã hỏi đó là môn
khí công gì và họ trả lời đó là Pháp Luân Công. Họ đã dạy cho tôi các động tác.
Tôi cảm thấy khỏe hơn và quyết định tham gia thường xuyên.
Mười ngày sau, điều phối viên đã thông báo cho tôi về
một lớp học chín ngày, ở đó tôi được xem video các bài giảng của Sư phụ Lý. Cả
vợ tôi và tôi đều tham dự các bài giảng và trở nên tin tưởng rằng Pháp Luân
Công là một pháp môn tu luyện tốt. Tôi tiếp tục tham gia luyện công chung mỗi
ngày và các ngón chân bị mưng mủ của tôi đã nhanh chóng được trị khỏi.
Tôi không hiểu đầy đủ về Pháp Luân Công và chỉ nghĩ
nó là một loại khí công. Vì vậy, tôi đã không điều chỉnh bản thân theo các tiêu
chuẩn được giảng trong cuốn sách chính của pháp môn – Chuyển Pháp Luân. Thay
vào đó, tôi đã hành xử giống với bản thân trước đây. Sự tu luyện của tôi không
nhất quán, nhưng Sư phụ Lý (Nhà sáng lập Pháp Luân Công) đã không bỏ rơi tôi, bệnh
viêm mạch của tôi đã không tái phát.
Tháng 7 năm 1999, cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu.
Đã từng trải qua cuộc Cách mạng Văn hóa, nên tôi hiểu rằng một cuộc đàn áp
chính trị khác đang được tiến hành. Vì sợ bị bức hại nên tôi rất ít khi học
Pháp và luyện công. Vì vậy, những thói quen xấu của tôi bao gồm hút thuốc, chơi
mạt chược, sắc dục, và tham lam, tất cả đều quay trở lại.
Sau đó, bệnh viêm mạch của tôi đã tái phát. Các ngón
chân và ngón tay của tôi bắt đầu bị mưng mủ. Tôi đã tìm cách điều trị ở tỉnh
Cát Lâm, tỉnh Hà Nam, và thành phố Cáp Nhĩ Tân, nhưng tình trạng của tôi chỉ mỗi
ngày một xấu hơn. Qua nhiều năm, tôi đã mất đi ba ngón tay.
Tháng 5 năm 2011, sức khỏe của tôi suy giảm rất
nhanh. Tôi liên tục đau trong khi ngồi, đứng và nằm. Tôi chỉ có thể di chuyển
xung quanh nhờ sự trợ giúp của một chiếc ghế đẩu. Xương trên hai ngón chân út
và trên hai ngón tay của tôi đã bị phơi ra ngoài, lòng bàn chân phải của tôi đã
bị một lỗ hổng vào tận xương. Tôi đã giảm 13kg và chỉ ngủ được 30 phút một
ngày.
Tình trạng đó kéo dài suốt 22 ngày. Tôi đã kiệt sức
và không có năng lượng. Cuộc sống của tôi như địa ngục và tôi đã phải xem xét tới
việc đoạn chi (một thủ thuật cắt cụt những chỗ bị thương).
Vợ của tôi là một học viên đã nói với tôi: “Nếu anh
nghĩ rằng làm thủ thuật đoạn chi là cần thiết thì em cũng không phản đối anh.
Tuy nhiên, anh nên biết rằng việc đi lại sẽ là một thách thức sau khi anh bị cắt
cụt chân tay. Nếu anh tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công và tin tưởng tuyệt đối
vào Sư phụ, Sư phụ sẽ chăm sóc cho anh.”
Tôi đã chịu đựng hết mức và quyết định sẽ tin tưởng
tuyệt đối vào Sư phụ. Tôi tiếp tục tu luyện để trở thành một đệ tử Đại Pháp
chân chính.
Ngày hôm sau, tôi đã ném bỏ tất cả thuốc của mình.
Tôi từ bỏ hút thuốc. Tôi chỉ rửa vết thương bằng nước muối và dùng gạc để quấn
lại. Ngoài ra, tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân mỗi ngày. Sự đau đớn của tôi đã giảm
xuống dần dần, đầu tiên tôi có thể đứng và ngồi từ 10 tới 30 phút, sau đó là một
giờ! Sau 10 ngày, tôi có thể nằm xuống và ngủ.
Tôi bắt đầu luyện công ngay khi tôi có thể đứng. Vết
thương của tôi cải biến từng ngày. Chỉ trong vòng 20 ngày, lòng bàn chân phải của
tôi đã mọc thịt mới và che phủ phần xương bị hở.
Trong vòng một tháng, tôi đã có thể đi bộ. Vết
thương trên ngón chân và ngón tay của tôi cũng cải biến từng ngày. Trong hai
tháng, toàn bộ vết thương đã được trị khỏi. Bệnh viêm mạch đã biến mất, tôi đã
khỏi bệnh!
Căn bệnh được cho rằng không có khả năng trị khỏi mà
tôi phải chịu đựng 16 năm đã biến mất sau hai tháng tu luyện Pháp Luân Công. Hiện
nay, tôi đã có một cân nặng khỏe mạnh, niềm vui của tôi là không thể lột tả.
Tôi vô cùng cảm tạ Sư phụ Lý đã cho tôi một cuộc đời mới.
Bạn bè, họ hàng, và đồng nghiệp đã chứng kiến những
gì xảy ra với tôi. Bây giờ, họ đã biết rằng Pháp Luân Công là tốt. Sau khi chứng
kiến tôi khỏi bệnh, rất nhiều người từng hiểu nhầm về Pháp Luân Công nay đã
không còn nghe những lời dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc nữa. Tôi hy vọng
rằng mọi người sẽ nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” để đảm bảo
một tương lai tốt đẹp cho mình!
Từ khóa: Phap Luan Cong